Enrico Macias sinh năm 1938 ở thành phố Constantine, nước Algérie.
Ông nguồn gốc dân Do Thái sinh sống nhiều đời ở Algérie.
Cha chơi violon, ông học guitar với ông anh, và nhất là với các bạn ông người Gitans.
Gia đình ông quyết định tị nạn qua Pháp năm 1961 khi ông bố vợ tương lai bị FNL (Mặt Trận Giải Phóng Algérie) ám sát.
Trên tàu chở ông qua Pháp, ông sáng tác bài « Adieu Mon Pays », trở thành bài hát nổi tiếng nhất của ông, ghi lại tâm trạng của một người phải từ giã nơi chôn nhau cắt rốn mà không biết có khi nào trở về được không.
J’ai quitté mon pays J’ai quitté ma maison
Ma vie, ma triste vie
Se traîne sans raison
J’ai quitté mon soleil
J’ai quitté ma mer bleue
Leurs souvenirs se réveillent
Bien après mon adieu Soleil!
Soleil de mon pays perdu
Des villes blanches que j’aimais
Des filles que j’ai jadis connues
J’ai quitté une amie Je vois encore ses yeux
Ses yeux mouillés de pluie
De la pluie de l’adieu
Je revois son sourire
Si près de mon visage Il faisait resplendir
Les soirs de mon village
Et du bord du bateau
Qui m’éloignait du quai
Une chaîne dans l’eau
A claqué comme un fouet
J’ai longtemps regardé
Ses yeux bleus qui fuyaient
La mer les a noyé
Dans le flot du regret. ——–
Giã từ quê hương tôi (Phạm Ngọc Lân dịch nghĩa)
Tôi đã xa lìa đất nước tôi Tôi đã xa lìa căn nhà tôi
Cuộc sống tôi, cuộc sống buồn tẻ của tôi
Kéo dài lê thê, vô ý nghĩa
Tôi đã rời bỏ mặt trời của tôi
Tôi đã rời bỏ biển xanh của tôi
Những kỷ niệm cũ sống lại
Rất lâu sau khi tôi từ biệt
Mặt trời, mặt trời của xứ sở tôi đã mất
Của những thành phố trắng tôi yêu
Của những người con gái tôi đã biết thuở ấy
Tôi đã xa lìa một người bạn gái
Tôi vẫn còn thấy đôi mắt nàng
Đôi mắt ướt đẫm nước mưa
Nước mưa của giây phút chia lìa
Tôi nhớ lại nụ cười của nàng
Thật gần khuôn mặt tôi
Nụ cười đó làm huy hoàng hẳn lên
Những buổi chiều của ngôi làng tôi
Và từ trên chiếc tàu biển
Đưa tôi ra xa bến
Một sợi dây xích trên mặt nước
Đã quất lên như một ngọn roi
Tôi đã đứng nhìn mãi
Đôi mắt xanh đang chạy trốn
Biển đã nhận chìm đôi mắt đó
Theo làn sóng của tiếc thương ……