Tự Trào: Vũ Đức Nghiêm viết trong trại tù học tập cải tạo

Tự Trào (*)

Tuổi trời cho ta năm mươi mốt,
Đau đớn thay, năm năm bị nhốt.
Sáng sáng đẩy xe vài chục xe,
Chiều chiều ngô hột dăm trăm hột.
Thi đua lao động chẳng cần hay,
Học tập tăng gia không mấy tốt.
Thơ thẩn loay hoay, ngày lại ngày,
Lòng son sắt trước sau như một.

Ta sinh ra biếng lười ngu dốt,
Chỉ thích lơ mơ ngồi dựa cột.
Mặc kẻ lên voi, ưa nói ngang,
Thương mình xuống chó, chẳng thưa thốt!
Gặp thời, ừ nhỉ, chúng khôn ngoan,
Lỡ vận, đành thôi, ta dại dột.
Say cuộc cờ, nghĩ mình pháo xe,
Hay đâu ta chỉ là con chốt!

Chốt đã qua sông liền thí chốt,
Ba năm kiếm củi, một giờ đốt.
Thảm thương thay, nghệ sĩ mang cùm,
Ngao ngán nhẽ, cáo cầy đội lốt.
Sông cạn khát khao vài trận mưa,
Núi cao chuyển mình từng cơn sốt.
Mơ ngày phục quốc, cứu quê hương,
Thù giặc Cộng, minh tâm khắc cốt.

Xà lim Trại tù Nghệ Tĩnh 6, (NT6)
Tháng 1-1981
Vũ  Đức Nghiêm

(*) Lời bạt của tác giả:
Bài thơ này viết khi lao động tại Trại Tù Nghệ Tĩnh 6.
Đang viết đến câu cuối: ”Thù Giặc Cộng minh tâm khắc cốt” thì chợt thấy một tên VC đi tới gần, mình vội vàng xóa chữ ”Cộng” thay bằng chữ ”Mỹ”. Tên VC bắt gặp mình đang viết, liền tịch thu tờ giấy, bắt đem lên Trưởng Trại.
Tên này kết tội mình không chịu lao động, lại làm thơ phản động; nó hỏi vặn mình tại sao thù giặc Mỹ, mình nói là ”giặc Mỹ ném bom miền Bắc giết đồng bào tôi”, thì nó cười nói là: ”Anh nói vậy mà không phải vậy. Anh thích làm thơ, tôi cho anh vào cùng với anh Phạm Xuân Ninh (Hà Thượng Nhân) để làm thơ với nhau”. Ngày hôm đó, tôi bị đưa vào xà lim cùng với Hà Thượng Nhân.


Scroll to TOP