Khóc Thục Vũ

Hoài niệm  Vũ Văn Sâm (Thục Vũ )  chết trong  trại tù Sơn La, ngày 15-10-1976

Chiều Nghệ Tĩnh, trời mây ảm đạm,
Nghe hung tin, xúc cảm bồi hồi.
Than ôi, Thục Vũ lìa đời.
Hồn anh linh có ngậm cười thiên thu?

Xót tình bạn giao du từ nhỏ,
Thương người về, lệ rỏ lòng đau.
Sâm ơi, ngày ấy xa nhau,
Dặm dài xuôi ngược, con tầu chia xa.

Đường đôi ngả, Sơn La, Yên Bái,
Ai có ngờ mãi mãi biệt ly.
Xót thay, sống gửi, thác về,
Trăng soi lạnh đất, sương che kín trời.

Trong tâm thức rụng rời, xao động,
Đêm mê cuồng gió lộng chơi vơi.
Từ đây thôi nhé, Sâm ơi,
Đành thôi vĩnh viễn xa người bạn xưa.

……………………………

Người về cõi hư vô bằn bặt,
Tiếng búa đinh gõ nắp quan tài.
Nợ non sông trả hình hài,
Bụi trần rũ sạch, mây trời lãng du.

Thương nghệ sĩ,mưa thu lã chã,
Khóc chinh nhân, nắng hạ bùi ngùi.
Hồi chuông chiêu niệm buông lơi,
Trầm hương mờ ảo, ngút trời khói bay.

Xa tiền kiếp đọa đầy cay đắng,
Cát bụi xưa lãng đãng về nguồn.
Hai hàng bạch lạp chập chờn,
Nửa khuya gió thoảng, anh hồn lung linh.

Ôi, một kiếp phù sinh lận đận,
Chết tha phương, thân phận lạc loài
Chênh vênh giấc ngủ lưng đồi,
Một vùng huyệt lạnh trăng soi lạnh lùng..

Ta thương bạn nửa chừng gục ngã,
Bao giấc mơ dang dở chưa thành.
Sâm ơi, sự nghiệp, công danh,
Tình yêu, hoài bão tan tành khói sương.

Từ đây nhé, âm dương biền biệt,
Nẻo hương quan mờ mịt ngàn khơi.
Đèo Ban yên giấc đời đời,
Mồ hoang lạnh lẽo ai người khói hương

Hồn phảng phất cầu sương quán gió,
Phách vật cờ ngọn cỏ bờ lau.
Nỗi niềm tưởng đến mai sau,
Chặng đường biệt xứ khổ đau còn dài.

Ta ở lại thương người đi trước,
Thắp nén hương lòng nước mắt rơi.
Sâm ơi, khóc bạn lìa đời,
Rồi đây nằm xuống, ai người khóc ta?

                              Trại Tù Nghệ Tĩnh 6,
                           Tháng 10-1978
                                  Vũ  Đức Nghiêm

Scroll to TOP