Nhớ Mùa Thu Hà Nội
Hà Nội mùa thu, cây cơm nguội vàng, cây bàng lá đỏ,
nằm kề bên nhau, phố xưa nhà cổ, mái ngói thâm nâu.
Hà Nội mùa thu, mùa thu Hà Nội,
mùa hoa sữa về thơm từng ngọn gió,
mùa cốm xanh về, thơm bàn tay nhỏ,
cốm sữa vỉa hè, thơm bước chân qua
Hồ Tây chiều thu, mặt nước vàng lay bờ xa mời gọi.
Màu sương thương nhớ, bầy sâm cầm nhỏ vỗ cánh mặt trời.
Hà Nội mùa thu đi giữa mọi người,
lòng như thầm hỏi, tôi đang nhớ ai,
sẽ có một ngày trời thu Hà Nội trả lời cho tôi,
sẽ có một ngày từng con đường nhỏ trả lời cho tôi.
Hà Nội mùa thu, mùa thu Hà Nội, nhớ đến một người …
Để nhớ mọi người…..
Nhớ Mùa Thu Sài Gòn
Em hỏi anh mùa thu Sài Gòn,
Nắng còn vương vương trên hè phố vắng?
Em hỏi anh mùa thu Sài Gòn,
Nước mắt bây giờ có như mưa tuôn?
– Sài Gòn đó em ơi!
Nước mắt đau thương che bao nụ cười héo hắt trên môi.
Cuộc đời đó em ơi!
Đã quá gian nan cho bao phận người chơi vơi một thời
Tìm đâu tháng năm xưa,
Đâu nắng như thơ, đâu mưa tình cờ, lá hát như mơ.
Và đường phố quanh đây,
Nghe vẫn chưa quen bao nhiêu nhọc nhằn kiếp sống hôm nay
Như mùa thu về qua một trời,
Áo lụa năm xưa đâu còn phố cũ!
Em giờ như mộng du một đời,
Em có bao giờ thấu cho lòng anh !!!