Nhàn lão , một bài thơ xưa ,với vài cảm xúc ghi vội ̣ Có là giây phút hạnh phúc an ủi chăng , cho người nửa đời biệt xứ , khi tưởng nghe được tiếng quyên kêu buồn , đã nghĩ là mình vẫn còn có một nơi chốn để nhớ , để về ? PKT 11/29/2017 ̣
VĂN QUYÊN CẢM TÁC
Phùng Hiếu Nhụ (đời nhà Minh)
“Bất như quy khứ / Bất như quy khứ”
Nhất thanh động ngã sầu
Nhị thanh thương ngã lự
Tam thanh tư trục bạch vân phi
Tứ thanh mộng nhiễu kinh hoa thụ
Ngũ thanh lạc nguyệt chiếu sơ linh
Tưởng kiến đương niên lộng cơ trữ
Lục thanh khấp huyết tiễn hoa chí
Khủng ô giai tiền lan truất tử
Thất bát cửu thanh bất nhẫn văn
Khởi tọa vô ngôn lệ như vũ
Ức tích tại gia vị viễn du
Mỗi thính quyên thanh vô điểm sầu
Kim nhật thân tại Kim Lăng Thượng
Thủy tín quyên thanh năng bạch đầu
CẢM XÚC GHI VỘI TRONG LÚC NGHE TIẾNG CUỐC KÊU
(Từ bài Văn Quyên Cảm Tác của Phùng Hiếu Nhụ – PKT 11/29/2017)
“Chốn xưa nhớ về / Chốn xưa nhớ về / Chốn xưa nhớ về … “
Một tiếng , chạnh lòng lữ thứ .
Hai tiếng , xót phận ngu ngơ .
Ba tiếng , mây trắng dật dờ .
Bốn tiếng , vườn xưa còn đó .
Năm tiếng , trăng lọt song thưa ,
Bóng ai miệt mài canh cửi .
Sáu tiếng , lệ hoa huyết đổ ,
Ố hoen trổ tím lan thềm .
Bảy, tám, chín tiếng … hết biết ,
Lặng ngồi, nước mắt bơ vơ .
Nhớ trước, hồi còn ở nhà ,
Dửng dưng chim kêu chim gọi .
Thân nay ,đất khách , mới hiểu ,
Bạc đầu tiếng cuốc vu vơ !
Tri Khac Pham
Phamid1934@gmail.com