TUỔI GIÀ CỦA TÔI
Tôi nghĩ rằng tuổi già nhiều buồn bực
Năm tháng qua mau , giông bão hãi hùng
Khi nóng cháy khi lạnh lùng thê thảm
Tóc rụng dần và da mặt nhăn nheo
*
Nhưng thật ra tuổi già không buồn tẻ
Mặc thế thường ta vẫn sống thong dong
Tiếp tục đi chửng chạc giữa muôn trùng
Rồi tiếc nuối , thời gian sao ngắn quá
*
Tuổi già là bầu trời đầy mây xám
Xuân không hoa và môi vắng nụ cười
Ngày hội lớn không đèn , không tiếng hát
Sách vở nhạt nhoà cây viết nằm im
*
Không phải vậy , càng già càng hiểu rộng
Sống thong dong chẵng cần biết ngày mai
Trong hạnh phúc ta đếm từng tuổi thọ
Mưa nắng hai mùa , vẽ cảnh thần tiên
*
Tôi nghĩ rằng tâm hồn tôi cằn cổi
Tôi không còn mơ mộng nhìn trời sao
Tuổi già ơi! mi dập tắt ngọn lữa đời
Và trước mặt một vầng đen che kín
*
Tôi chợt tỉnh , tuổi già tôi đẹp quá
Đoá hồng tươi nở rộ giữa mùa thu
Tôi vươn vai đứng dậy hé môi cười
Xin cảm tạ mùa thu vàng thay lá
*
tôn thất phú sĩ
phỏng dịch
(Bài thơ chuyễn ngữ số 41/100)
JE CROYAIS QUE VIEILLIR
*
Je croyais que vieillir me rendrait bien maussade,
Craignant chaque saison, les années, le tapage
Le grand vent et la pluie, l’esprit qui se dégrade,
Les cheveux clairsemés, les rides du visage.
*
Et puis je m’aperçois que vieillir n’a pas d’âge,
Qu’il ne faut point gémir, au contraire chanter.
Et même à petits pas les jours ont l’avantage
D’être beaux et trop courts quand ils sont limités.
*
Je croyais que vieillir c’était le ciel tout gris,
Le printemps sans les fleurs, les lèvres sans sourire,
Les fêtes sans chansons, les arbres rabougris,
Un livre sans histoire, un crayon sans écrire.
*
Et puis je m’aperçois que vieillir rend bien sage,
Que je vis chaque instant sans penser à demain,
Que je ne compte plus les années de mon âge,
Peu importe le temps, le crayon à la main.
*
Je croyais que vieillir transformerait mon âme,
Que je ne saurais plus contempler les étoiles,
Que mon cœur endurci n’aurait plus cette flamme
Qui transforme la vie lorsque le ciel se voile.
*
Et puis je m’aperçois que les plus belles roses
fleurissent à l’automne et sous mes yeux ravis,
Je respire très fort ce doux parfum que j’ose
Garder pour embaumer l’automne de ma vie.
*
Marcelle Paponneau
(La voix de l’Hospitalite)