Tôi đánh mất tôi giữa cuộc đời
Cuộc đời những tưởng đã thảnh thơi
Ngờ đâu cứ phải loay hoay mãi
Để tìm hình bóng của riêng tôi
Nhớ mới năm nào khi Thu sang
Đến xứ lá phong ngắm lá vàng
Mê mãi chụp hình nên vấp ngã
Bể cổ xương chân, hết lang thang
Thế là bó bột ngồi xe lăn
Ba tháng chống gậy chân hết băng
Mỗi ngày đánh vật cùng cặp nạng
Mới thấy đôi chân quí vô vàn
Những tưởng khổ nạn đã bay vèo
Dè đâu nó cứ đuổi đeo theo
Tháng 09 năm sau đi du lịch
Quên cả người tình, mất người yêu
Tuy thế nhưng mà vận vẫn may
Hãi quan Bob Hope thật là hay
Hết lòng, linh động và mau mắn
Giúp đở tìm dùm Laptop ngay
Dòng đời những tưởng êm ả trôi
Thư thả mỗi ngày lên net chơi
Lo chuyện bạn bè, lo Đại Hội
Bao nhiêu là việc, chẳng hề lơi.
Nhưng rồi bất chợt ngày cuối năm
Cái PDA tôi vẫn cầm
Đi đâu cũng kè kè trong túi
Thế mà nó lại biến mất tăm
Thôi thế thôi rồi, hình bóng tôi
Bao nhiêu dử kiện trong cuộc đời
Bao nhiêu chi tiết trong bộ nhớ
Thoáng chốc bay đi, bay mất rồi
Và, Tôi đã tìm, tìm khắp mọi nơi
Mà sao mất biệt, chẳng tăm hơi
Ước sao cho cái PDA ấy
Đừng ai cầm nhầm, làm khổ tôi…
NTD.