Ngậm ngùi thảm cảnh tháng TƯ

Ngàn Dặm Thăm Chồng

Vác đất sét nung gạch được chừng ba tháng. Thân gầy, đói, từ hầm sâu lặt lè vác nặng bước lên, đường trơn trợt té lên, té xuống như cơm bửa. May, được chuyển qua K5, sung vào đội Rau Xanh, nghĩa là trở lại nghề cuốc đất. Thời gian lững lờ trôi, trôi bằng bặc tính ra được hơn hai năm. Từ ngày ra Bắc đến nay đã bốn năm dư. Ngày ấy, bỗng nhiên được lịnh chuẩn bị ra gặp mặt vợ hiền. Tiểu tựa: Ngàn dặm thăm chồng không phải là ví von mà là còn hơn sự thật, bởi nhà từ tỉnh Biên Hòa, xuống ga Bình Triệu, chầu chực qua đêm mới lên được tàu hỏa Thống nhất viển du ra Bắc. Từ Saigon ra Hà Nội đường xa 1,772 Km, tức là đã trên ngàn dặm. Từ ga Hàng Cỏ mẹ và đứa con út 12 tuổi dắt díu nhau lên xe lửa Lào Cai, đổ xuống ga Ấm Thượng, gồng gánh đồ đạc xuống đò ngang sang Sông Hồng, mãi vào Bến Ngọc. Đổ bộ, vượt Dốc Phục Linh cao ngất nghễu rồi mới vào xóm A Mai, tới trại. Đúng là:

Trèo đèo, vượt suối, sang sông

Gánh gạo nuôi chồng nước mắt rơi rơi

Cảnh vợ chồng ngâu gặp mặt nhau sau hơn bốn năm cách biệt mới thật là thảm! Chiếc bàn tiếp tân thiệt dài, ngồi hai bên được hơn mười cặp vợ chồng tù. Chiếc bàn lại rất rộng, chồng ngồi một bên, vợ bên kia, cách gần hai tầm tay với. Cả hai đàng phải vươn hết tầm tay mới lần được tay nhau. Ngồi ngay đầu bàn, trên ghế cao giống như trọng tài đấu tennis là ông “chỉ biết còn đảng, còn mình” mắt dòm lom lom theo dỏi. Cho nên bao niềm thương nhớ đành nuốt vào gan ruột, không nói nên lời! Chỉ biết lần tìm tay nhau, “mặt nhìn mặt, cầm tay, bâng khuâng không nói một câu…”. Đành phải hỏi nghiêm trang việc con cái học hành, lao động tốt cho đúng nội qui, không thôi buổi viếng thăm bị cúp! Thảm hơn hết là: Ngàn dặm tìm chồng, trèo đèo, vượt suối, sang sông để chỉ được nhìn mặt nhau trong mười lăm phút phù du!”

​(Trích: Các kiểu Đi Tù xã nghĩa – Nguyễn Nhơn)

Quà cho Anh

Từ ngày nhận được thư Anh

Đắn đo lo lắng, ba cân phần quà.

Thêm vào rồi lại bớt ra,

Món nào ấp ủ tình xa đậm đà.

Gởi Anh đôi bốt Bốt Bata ,

Ấm chân vững bước đạp chà gốc gai.

Gởi Anh bánh thuốc rê cay,

Đốt ý thức hệ thành mây phiêu bồng.

Đốt giai cấp đốt Hồ ngông,

Lênin, Các Mác theo giòng khói tuôn.

Gởi Anh bánh tổ đổ khuôn,

Bền lòng chặt dạ, giữ đường kiên trung

Bao nhiêu đau đớn hãi hùng

Xin Anh hãy nhớ Em chung mối sầu.

Gởi anh chiếc nón phết dầu

Che mưa, đỡ nắng, làm gàu, làm thau

Gởi anh đường cát trắng phau

Dịu niềm cay đắng, nâng cao tinh thần.

Gởi Anh tập giấy trắng ngần,

Gởi niềm tâm sự lời gần ý xa.

Gởi Anh chiếc áo bà ba,

Quê hương nhuộm đỏ cửa nhà nát tan.

Gởi thêm Anh chiếc áo hàn,

Đông về ấp lạnh hè sang gối đầu.

Gởi thêm mấy chiếc khăn hầu,

Lót vai gánh nặng quấn đầu trời sương.

Muối vừng muối xả thêm đường,

Mặn mòi tình nghĩa yêu thương ngọt ngào.

Đậu tương một hũ thêm vào,

Anh em thân ái yêu nhau kiếp tù.

Thương Anh thêm lọ dầu cù,

Nhức đầu, trúng gió, đêm thu một mình

Ba cân đã đủ vừa xinh,

Thư mình Em thế tấm hình vợ con,

Nhắn Anh còn nước còn non,

Còn tình còn nghĩa ta còn gặp nhau.

Bình Dương

Nguyễn thị Ngoan

Đoàn quân âm thầm

Có đoàn quân nào âm thầm,

Mà dũng cảm bền gan.

Có đoàn quân nào hiên ngang

Mà dịu dàng đằm thắm.

Từ rừng sâu núi thẳm,

Tận mũi, vịnh, cù lao,

Từ chót vót non cao,

Đến đảo xa bủa sóng.

Không thiết giáp, cà nông

Mà chỉ có tấm lòng chung thủy.

Không học trường Võ Bị,

Mà xuất quỉ, nhập thần

Từ hốc hẻm xa gần

Đều có bước chân đặt để.

Không học trường Đồng Đế

Mà chẳng nệ sình lầy.

Văn thư, tài liệu đủ dầy

Không một ngày Hành Chánh.

Đêm ngày di hành đạt mức

Không qua Thủ Đức, Quang Trung,

Không Hải, Lục, Không quân,

Mà mọi vùng xông xáo.

Đâu màn: Lào Kay, Trảng Táo

Chẳng ngại: Suối Máu, Đầm Dơi,

Dù: Đá Bạc mù khơi,

Mặc: nắng trời Thanh Hoá

Sá gì Phú Yên sỏi đá,

Bất chấp Mộc Hoá muỗi mòng.

Trèo đèo, lội suối, giang sông.

Vác, mang, đội, xách, gánh, gồng, thồ, khuân.

Hồng trần bạc mái đầu xanh,

Trắng ngà mắt biếc, long lanh lệ vàng.

Từ ngày giặc dữ ngập tràn,

Bỏ kim, bỏ bút, bò đàn, bỏ trâm.

Nhập vào đoàn ngũ âm thầm

Không lương, không chức, không diễn văn, dàn chào,

Không mai vàng, mai bạc, không sao

Chiến trường trang bị: thanh tao nụ cười.

Dấn thân, xuất trận một thời

Bể yên sóng lặng bây giờ, là ai?

Bình Dương

Nguyễn Thị Ngoan

Scroll to TOP