Anh đã chống giữ, chịu đựng từng đợt xung phong ở Ban Mê Thuột mỗi ngày 24 giờ không có ai yểm trợ hay tiếp tế từ hậu phương.
Nhưng ở đó anh vẫn phải tử thủ cho con đường tẩu thoát của cấp lãnh đạo anh tuyệt đối được bình yên. Với đồng minh của anh, người đồng minh đã từng sát cánh chia xẻ nổi gian nguy Hạ Lào, Khe Xanh dưới trời mưa pháo nay lại nghiễm nhiên nhìn anh đi những bước cuối cùng của cuộc đời.
Phải chăng nhân loại đang trút những thở hơi cuối cùng nên lương tâm con người đang yên nghỉ. Cho nên cả thế giới lặng câm để nhìn anh chết.
Không chỉ cái chết riêng cho mỗi mình anh. Vì bởi dưới đường đạn xuyên qua, xác thân anh ngả xuống thì đau thương đã vụt đứng lên.
Cái bi thương có nhân dáng lớn lên và tồn tại suốt ngang tầm trí nhớ. Và người lính, anh vẫn kỳ vĩ, chịu đựng như vị thần Alas mang vác quả địa cầu. Người lính đã mang vác và bảo vệ mấy trăm ngàn người dân trên đường triệt thoái….”
Chân Dung Người Lính VNCH
Bích Huyền