ĐÔI BẠN
(Thân tặng tri kỷ Kiêm Trần)
Hai đứa đi chung giữa chợ đời
Lòng riêng ôm ấp mộng xa xôi
Thế nhân mắt trắng nhìn khinh bạc
Ta hiểu cho nhau thế đủ rồi
Là kiếp chim trời cánh tổn thương
Tôi, anh thui thủi nép bên đường
Lặng nhìn thiên hạ vùng nô nức
Hồn đắm mơ về chốn cố hương
Tôi biết anh còn nhớ lắm cơ
Riêng tôi đâu đã chóng phai mờ
Tâm tư trĩu nặng sầu vong quốc
Một đứa rượu nồng, một đứa thơ
Anh uống cho quên nỗi hận đời
Tôi tìm thi hứng để sầu vơi
Ngờ đâu thế sự thăng trầm nhỉ
Nước mất nhà tan thân nổi trôi
Sự nghiệp tiêu tàn tay trắng tay
Tháng năm chồng chất nặng hoằng vai
Tuổi chiều chưa hưởng đời thanh thản
Trả nợ mưu sinh phải kéo cày
Tôi gói sầu thương trong ý thơ
Anh đem tâm sự gởi quân cờ
Cờ tàn, thơ cạn ngồi ngơ ngẩn
Sống kiếp lưu vong mãi đợi chờ
Bao giờ tổ quốc thoát cơn mê
Những kẻ ly hương kéo tựu về
Tôi với anh say cười thỏa chí
Ngắm ngày sáng lạn nước non quê.
Cao Thiếu Lang
Tri Kỷ – họa vận bài Đôi Bạn
Từ lúc đi chung giữa chợ đời
Luôn nhìn về đất nước xa xôi
Đôi lúc dõi trông vầng trăng bạc
Nhớ thương quê mẹ đã xa rồi
Như cánh chim trời đã bị thương
Ta vẫn bên nhau khắp nẽo đường
Cô quạnh giữa chợ đời nô nức
Mắt mỏi mòn trông bóng cố hương
Tôi biết lòng anh rối như tơ
Riêng tôi nhung nhớ chẳng phai mờ
Ta cùng mang nặng hồn cố quốc
Kẻ nâng cốc rượu, kẻ ngâm thơ
Anh uống cho say, quên hận đời
Tôi mượn áng thơ để sầu vơi
Thăng trầm nửa cuộc đời rồi nhỉ
Lây lất xứ người, mệnh nổi trôi
Quê người đất khách đã bao ngày
Nợ nước tình nhà vẫn oằn vai
Tóc đã pha sương , tâm chửa thỏa
Bao giờ rửa sạnh hận thù đây?
Tôi vẫn gói sầu trong câu thơ
Anh vùi tâm sự trong quân cờ
Quân cờ, câu thơ là bạn thiết
Của kẻ lưu vong, của đợi chờ
Khi nào tổ quốc hết điêu linh
Quê hương hạnh phúc trong an bình
Ta sẽ quay về cùng hợp tấu
Khúc hát quân hành khắp nẽo quê
TH.Nguyen – TX