Hai chín năm rồi, lâu quá nhỉ
Cuộc đời nầy đã ố phong sương
Đọc câu thơ mà chợt thấy nhớ thương
Bao kỷ niệm của ngày xa xưa cũ
Gió mùa thu mẹ ru con ngủ
Năm canh chầy thức đủ vừa năm
Gió khuya vờn ánh trăng rằm
Lả lơi điêu nhạc, sắc cầm nơi đâu
Ân tình nào có bao lâu.
Gió đà đi vắng, giọt sầu còn đây
NTH. Dallas TX 2004