Nỗi Quê Nơi Đất Khách
Về nỗi quê nơi đất khách , thêm một bài thơ đã được tôi đọc nhiều lần ,bài Đề Đại Dữu Bắc Dịch của Tống Chi Vấn , một danh tác đời Sơ Đường mà mỗi lần đọc là mỗi cảm xúc. Dù không thể diễn tả được nên lời muốn nói, tôi vẫn không cưỡng lại được chút “tham vọng” và “ngông cuồng ” của tuổi già là muốn được chia xẻ một vài nét đẹp của chữ nghĩa trong thơ xưa. Vâng, chỉ là thế thôi . Mong được thông cảm và lượng thứ . PKT 06/10/2015
ĐỀ ĐẠI DỮU BẮC DỊCH
Tống Chi Vấn (636 – 712)
Dương nguyệt nam phi nhạn
Truyền văn chí thử hồi
Ngã hành thù vị dĩ
Hà nhật phục quy lai
Giang tĩnh triều sơ lạc
Lâm hôn chướng bất khai
Minh triêu vọng hương xứ
Ưng kiến lũng đầu mai
Tạm Dịch : Bài Thơ Đề ở Trạm Bắc Núi Đại Dữu
PKT 06/10/2015
Tháng 10 , trốn lạnh , đàn nhạn bay xuống phương nam / Nghe nói, không hiểu sao, trên đường bay lại quay ngược trở về / Còn ta thì cứ đi mãi / Không biết ngày nào mới được trở lại / Mặt sông lặng sóng , nước triều vừa mới rút / Rừng cây mờ tối , lam chướng chưa tan / Mai sáng trông về hướng quê nhà / Chắc hẳn sẽ thấy được hoa mai (hoa mơ) nở ở đầu lũng .
Phụ Chú : Núi Đại Dữu ,còn gọi là núi Mai (Mai Lĩnh) , là một dãy núi lớn thuộc Triều Châu ,tỉnh Quảng Tây ,mênh mông rừng mai , triền núi bên này mai nở, triền núi bên kia mai tàn . Hồi nhạn , chỉ đàn nhạn ,tháng 10 bay về nam trốn lạnh , bay qua khu rừng mai chỗ nở, chỗ tàn , có thể tưởng nhầm mùa lạnh đã dứt mà bay ngược trở lại chăng ? PKT 06/10/2015
Đề Đại Dữu Bác Dịch
PKT 06/10/2015
Xuống nam, tháng trở lạnh ,
Sao nhạn ngược bay về .
Còn khách phải đi mãi ,
Ngày nao trở lại quê .
Sông yên triều mới rút ,
Rừng ám chướng chưa tan .
Mai sáng, hướng làng cũ ,
Đồi mai trong nắng vàng .
Tri Khac Pham
Phamid1934@gmail.com