Đó là một buổi chiều ngày 20 tháng chạp năm Canh Tý – 1960
Ngàn Thu Áo Tím anh ơi !
Anh đi đi mãi, xa rồi nghìn năm
Còn đâu ngày ấy xa xăm
Trăng thề soi bóng , sắc cầm hòa đôi
Xa nhau cách một khung trời,
Nợ tình này sẽ trọn đời cưu mang
Yêu nhau chưa vẹn cung đàn
Duyên tơ lỡ nhịp, muôn vàn đớn đau…
– Sáng sớm hôm sau, có 2 người đàn bà và một cô gái vội vả đi vào nhà xác Bệnh viện Cộng Hoà – Gò Vấp để tìm thân nhân , người lính gát cửa nhà “Vĩnh biệt” hỏi tên rồi dẩn cả ba vào trong, khi anh ta vừa kéo lá cờ vàng ba sọc đỏ ra khỏi tấm thân bất động của người xấu số, thì cô gái đổ quỵ xuống ngay dưới chiếc băng ca lạnh giá, trong tiếng khóc nức nở của hai người chị, và dường như không dằn lòng được nữa, người chị đưa tay ôm choàng lấy cơ thể cậu em gào lên: ” Đỉnh ơi, TH. Hoa đây nè, sao em cứ nằm im , sao em không nói gì với nó hết vậy?”. Một câu nói đã làm nhói buốt tim cang cô gái mà mãi cho đến tận bây giờ vẫn cứ như hãy còn vang vọng đâu đây, mỗi khi nhớ lại chuyện xưa.
- Đêm hôm đó, cô gái đã ngồi gục đầu giữa những chậu lan rừng do người yêu mang về từ đơn vị, và đã khóc như chưa bao giờ được khóc. Đêm đã tàn, nhưng nước mắt vẫn chưa cạn, trong khi bên kia cánh cửa có tiếng thở dài của người Mẹ xót con.
***
Sáng hôm sau, cô gái nghe tiếng người Cha dặn Mẹ : ”Bà không cho nó được đi đâu hết”.
Thế là có một sự phản đối nữa, cho dù bây giờ người ấy đã ra đi và không còn có bao giờ trở lại.
-Nhưng, làm sao dằn lòng được khi biết rằng hôm đó là ngày tẩn liệm, một lần cuối nữa thôi để rồi còn có bao giờ được trông thấy nhau… cô gái đã len lén đi vòng cửa sau và đạp xe chạy bay lên nhà quàng….
Đưa Tang
Ngày đưa tang, cô gái đã tìm cách trốn đi với chiếc áo dài trắng… để đưa tiễn mối tình đầu…
Trên xe tang, hai chị đã cho đứa em dâu hụt của mình ngồi cạnh linh cửu đứa em trai xấu số, đó là lần cuối bên người yêu.
– Trong đám tang , mấy nhỏ bạn xì xào… tội nghiệp anh Đỉnh, còn trẻ quá; đứa khác nói ..tại anh ấy có chử ký tên kỳ quá, ai mà lại gạch ngang cái chử ký của mình, đứa khác lại bảo cũng may cho TH. Hoa, nếu không thì đã thành goá phụ rồi….
… Nhưng những lời nói thân thương của ngày xa xưa ấy vẫn cứ như hãy còn đâu đây, trong ký ức nầy
***
Lúc trở về nhà , vừa qua khỏi ngưởng cửa, người Cha đã đứng chờ sẳn từ bao giờ, tay cầm cây chổi lông gà, và cứ thế mà quất túi bụi vào đứa con gái; không thể né tránh và cũng không thể trốn chạy, cô gái đã đứng chết trân chịu trận… và khi cái cán cây chổi lông gà gẩy làm đôi , thì ông mới chịu buông tha cho con… nhưng, những vết roi đòn ấy nào có thấm vào đâu so với những vết đau đang xé nát tim cang, đang dày vò cô gái từng giây từng phút …
Hai hôm sau, bạn Nở, đến nhà rỉ tai : ”Hoa ơi, chị Liên với chị Phương biểu kêu mi sáng mai qua nhà hai chị sớm để đi mở cửa mã, có đi không?”; mặc dù những vết roi đòn còn rướm máu, , nhưng cô gái vẫn không ngần ngại gật đầu.
***
Sáng sớm, chờ người Cha đi làm xong cô gái vào năn nỉ Mẹ cho đi mở cửa mã, người Mẹ căn dặn đi phải về sớm, coi chừng ăn đòn nữa.
- Trên đường đến nhà anh ấy, tất cả mọi cảnh vật dường như đang trêu ghẹo, đang nhắc nhở lại nỗi đau trong lòng…con đường đến cầu bông, quẹo mặt là những hàng me rợp bóng, nơi anh ấy vẫn thường đứng chờ người yêu trên đường đi học mỗi lần anh về phép, để đưa nhau đi uống nước mía , ăn mì… hoặc những lần đi công tác gấp, không kịp ghé nhà, mà chỉ đứng chờ để gặp nhau một chút thôi.
***
….Đạp xe đến nhà anh, vừa bước qua cổng, chị Liên đã ôm chầm lấy người con gái khóc nức nở, trong khi chị Phương bình tỉnh, cằn nhằn :”Bà cứ khóc làm cho nó khóc theo, không thấy cặp mắt nó nó còn sưng chùm bụp đó hả?”, lời nói âu yếm chứa đựng biết bao là thân thương của tấm lòng người chị gái không bao giờ đến với cô em dâu hụt.
* Khi đến nghĩa trang, nhìn nấm đất hãy còn mới tinh nguyên , đã tàn nhẩn vùi lấp người mình yêu quí , tự nhiên nước mắt cứ trào tuôn, không còn nhìn thấy gì, không còn nghe tiếng hai chị bảo lấy đèn cầy ra , đốt nhang lên, lạy đi… tất cả cứ như quay cuồng, quay cuồng chung quanh…
Khi cúng xong, mọi người đã đi vào ngôi chùa trong nghỉa trang để làm lể cầu siêu thì cô gái vẫn hãy còn đứng đó nhìn nấm đất bất động với trái tim tan nát !
Nghìn Trùng Xa Cách
Một mình đứng giữa Nghĩa Trang
Chấp tay khấn nguyện lỡ làng thề xưa
Thùy dương im bóng giữa trưa
Nắng soi lòng đất, cỏ thưa úa vàng
Tiếng gà eo óc trong làng
Đìu hiu cô quạnh, hai hàng lệ rơi.
Âm dương cách trở anh ơi !
Giờ đây thôi nhé, đường đời còn đâu
Yêu nhau xin hẹn kiếp sau
Làm trầu cau để cùng nhau vẹn thề !
NTH.
… mãi đến lúc người chị ra kêu, mới cùng chị đi vào chùa.
Trong chùa, tiếng tụng kinh, tiếng mỏ cầu hồn nhẹ nhàng thanh thoát đã đem lại đôi chút bình an cho cô gái, nhưng chỉ một chút thôi, rồi thì đâu cũng vào đó……
…. Cuốn phim dĩ vãng cứ quay ngược lại trong đầu… tiếng nói thân yêu của ngày nào, tiếng cười dòn tan, tiếng huýt sáo bài “ Chiều Tà ” quen thuộc, tiếng xe vélo thắng két bên thềm, những giò lan rừng thơm ngát được gắn trong thanh tre cắt ngang, trên có khắc tên cô gái… tất cả vẫn cứ như hãy còn đâu đây , trong trái tim nầy…
“Lắng …trầm tiếng chiều ngân, nhạc dặt dìu ái ân
Người ơi! nhớ mãi cung đàn
Năm tháng phai tàn… duyên kiếp thôi đành lở làng…”
Anh ơi ! phải chăng đó là một khúc nhạc buồn mà người ta đã viết cho chúng mình……
Em vẫn thầm hỏi tại sao anh lại thích hát bài Chiều Tà thế !
***
Và, em cũng thầm hỏi tại sao Trời cho chúng mình gặp nhau chi để rồi bắt phải Ly Biệt như thế nầy hở Anh ?
Bút Ký của TH. Nguyen.